Thánh Cô-lát-ti-ca là em ruột của thánh Biển-đức, sinh tại Sa-bi-na, miền Nu-xi-a, năm 480.
Ngay từ lúc nhỏ, thánh nữ đã được cha mẹ chỉ bảo đàng nhân đức. Và lớn lên,được thánh Biển Đức chỉ bảo thêm, nên ngày càng trở nên thánh thiện. Không giống như những thiếu nữ đồng lứa tuổi, ngài khinh thường sắc đẹp, của cải, danh vọng. Ngài đã từ khước lời cầu hôn của nhiều chàng trai sang trọng, giàu có để chỉ sống khắn khít với Chúa, hiến dâng trọn tâm hồn thể xác cho Người. Ngài rất thích nghe người anh thánh thiện dạy bảo đàng trọn lành, nên đã đến lập tu viện ở gần anh ngài, để nhờ anh hướng dẫn cho ngài cũng như các trinh nữ trong dòng. Nhưng thánh Biển Đức phải lo huấn luyện các tu sĩ của mình, nên hai anh em chỉ gặp nhau mỗi năm được có một lần vào đầu mùa chay.
Mỗi lần gặp nhau, hai anh em bàn luận về đời sống nội tâm, về các nhân đức và nhất là về cuộc đời thánh hiến. Và các ngài gặp nhau lần sau hết năm 543. Chúng ta hãy nghe thánh Giê-gô-ri-ô Cả thuật lại cuộc gặp mặt giữa hai anh em thánh thiện này trong lần sau hết này tại Mon-tê Cát-xi-ô.
“Cô-lát-ti-ca là em ruột thánh Biển-đức. Ngài đã tận hiến mình cho Chúa toàn năng từ khi còn thơ ấu. Mỗi năm ngài đến gặp anh một lần. Và người của Thiên Chúa đã gặp em trong địa giới của tu viện, không xa cổng nhà dòng bao nhiêu.
Một hôm, theo thông lệ, người em đến thăm anh. Và người anh đã ra thăm em với các môn đệ. Cả ngày, họ cùng nhau chúc tụng Thiên Chúa và trao đổi với nhau những câu chuyện thánh thiện. Rồi khi đêm đến, họ cùng nhau dùng bữa. Mãi nói những chuyện thánh thiện như vậy, thì đêm đã khuya, người em tha thiết xin rằng: – Xin anh đừng bỏ em đêm nay; hãy nói cho đến sáng về những hoan lạc, về đời sống trên trời.
Nhưng anh đáp: – Sao em lại nói thế? Anh đâu có thể ở mãi ngoài tu viện được.
Thấy anh từ chối, người em liền bỏ tay xuống bàn, chấp lại rồi cuối đầu xuống trên đôi tay; cầu nguyện cùng Chúa toàn năng. Lúc vừa ngẩng đầu lên khỏi bàn, sấm chớp đã ầm ầm vang dội và một cơn mưa như trút đã đổ xuống. Thánh Biển Đức và các tu sĩ đi theo không tài nào nhấc chân được một bước ra khỏi nơi đang hội. Người của Thiên Chúa bấy giờ rầu rĩ phàn nàn rằng; – Xin Thiên Chúa toàn năng tha tội cho em. Em làm gì vậy?
Người đáp; – Em đã xin anh mà anh không chịu nghe, nên em đã xin Chúa và Chúa đã nghe lời em. Thôi, bây giờ nếu anh về tu viện, thì anh cứ để em ở lại một mình và về đi”.
Trước đây, ngài đâu có muốn ở lại. Nhưng bây giờ, bất đắc dĩ phải ở lại. Và thế là suốt đêm họ thức, tha hồ trao đổi và nói với nhau về đời sống thiêng liêng.
Việc ngài chịu thua một người đàn bà cũng chẳng có chi lạ, bởi như lời thánh Gioan viết: Thiên Chúa là Tình yêu, và xét cho đúng, ai yêu nhiều thì mạnh hơn.
Ba ngày sau, người của Thiên Chúa đang ở trong tu viện, ngước mắt lên trời, thì đã thấy linh hồn em mình ra khỏi xác, đi vào đền thánh trên trời, dưới hình một chim bồ câu. Ngài vui mừng vì em đã được vinh quang như vậy. Ngài hát nhiều thánh ca, thánh vịnh mà tạ ơn Thiên Chúa; rồi sai anh em đưa xác em về tu viện, chôn trong ngôi mộ ngài đã dọn sẵn cho mình.
Thế là dù sự chết cũng không ngăn cách được hai thân xác mà linh hồn luôn luôn chỉ là một trong sự kết hợp với Thiên Chúa”.
Đó là ngày thánh trinh nữ Cô-lát-ti-ca qua đời, ngày 10 tháng 2 năm 543.
* Quyết tâm: Noi gương thánh trinh nữ Cô-lát-ti-ca, tôi cầu nguyện với lòng tin, cậy, mến, để được Chúa nhận lời; và suốt đời sống kết hợp mật thiết với Chúa.
* Lời nguyện: Lạy Chúa, hôm nay chúng con mừng lễ thánh Cô-lát-ti-ca. Xin cho chúng con theo gương người để lại, biết hết lòng mến yêu tôn thờ Chúa, và cảm nghiệm tình thương Chúa ngọt ngào.
Nguồn: Giaophandanang.org
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Giáo Phận Thái Bình
Đang online: 123 | Tổng lượt truy cập: 4,063,806