Học hỏi Tin Mừng theo Thánh Mác-cô: Bài 14 – Tìm hiểu Tin Mừng Mác-cô (Mc 11,27 - 12,44)

  • 08/05/2024
  • Khi kể câu chuyện “những người làm vườn nho sát nhân”, Đức Giê-su có ý ám chỉ rằng họ chính là những tá điền sát nhân. Họ không chỉ giết các ngôn sứ, mà còn giết chính Đức Giê-su là người Con yêu dấu của Thiên Chúa; hậu quả là họ sẽ bị tiêu diệt.

    Bài 14 – Tìm hiểu Tin Mừng Mác-cô (Mc 11,27 - 12,44)

    Câu 1: Ngày hôm sau, khi Đức Giê-su vào đền thờ Giê-ru-sa-lem, người Do-thái chất vấn Người về điều gì?

    Thưa: Người đang đi trong Đền Thờ, thì các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đến chất vấn về nguồn gốc thẩm quyền của Chúa: "Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy ?"  (Mc 11,28).

    Câu 2: Đức Giê-su đã trả lời như thế nào?

    Thưa: Thay vì trả lời câu hỏi của họ, Đức Giê-su hỏi họ một câu hỏi khác: "Tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi. Các ông trả lời đi, rồi tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. 30 Vậy, phép rửa của ông Gio-an là do Trời hay do người ta? Các ông trả lời cho tôi đi!".

    Câu 3: Cuộc đối đầu này kết thúc thế nào?

    Thưa: 31 Họ bàn với nhau: "Nếu mình nói: ' Do Trời ', thì ông ấy sẽ vặn lại: 'Thế sao các ông lại không tin ông ấy?' 32 Nhưng chẳng lẽ mình nói: ' Do người ta '?" Họ sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gio-an thật là một ngôn sứ. 33 Họ mới trả lời Đức Giê-su: "Chúng tôi không biết." Đức Giê-su liền bảo họ: "Tôi cũng vậy, tôi cũng không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy."

    Câu 4: Sau đó, Đức Giê-su nói với họ điều gì?

    Thưa: Ngài kể cho họ dụ ngôn “những người làm vườn nho sát nhân” (Mc 12,1-12). Có thể tóm lược câu chuyện đó như sau: ông chủ giao vườn nho cho tá điền canh tác, rồi trảy đi phương xa. Đến mùa thu hoạch, ông lần lượt sai các đầy tớ đến thu hoa lợi; nhưng những đầy tớ kẻ thì bị bắt, người thì bị họ giết. Cuối cùng ông chủ sai chính người con yêu dấu của mình đến. Nhưng họ không nể người con, là người thừa tự. Người con không những bị bắt, bị giết mà còn bị quăng ra ngoài vườn nho. Sau hết, ông chủ sẽ đến tiêu diệt các tá điền rồi giao vườn nho cho người khác.

    Câu 5: Đức Giê-su có ý nói gì khi kể cho họ dụ ngôn đó?

    Thưa: Khi kể câu chuyện đó, Đức Giê-su có ý ám chỉ rằng họ chính là những tá điền sát nhân. Họ không chỉ giết các ngôn sứ, mà còn giết chính Đức Giê-su là người Con yêu dấu của Thiên Chúa; hậu quả là họ sẽ bị tiêu diệt.

    Câu 6: Đức Giê-su ám chỉ điều gì khi nói: “10 Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao? Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ lại trở nên đá tảng góc tường. 11 Đó chính là công trình của Chúa, công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta!”? (Mc 12:1-11).

    Thưa: Nói những lời đó sau khi kể dụ ngôn trên,  Đức Giê-su có ý ám chỉ về cuộc thương khó và phục sinh của Ngài. Ngài sẽ bị những nhà lãnh đạo Ít-ra-en giết chết. Nhưng, Thiên Chúa sẽ làm cho Ngài sống lại và trở nên “tảng đá góc tường” của ngôi nhà mới là Giáo hội của Ngài.

    Câu 7: Các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đã làm gì sau khi nghe dụ ngôn của Chúa Giê-su?

    Thưa: 12 Họ tìm cách bắt Đức Giê-su, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.

    Câu 8: Sau đó, nhóm người nào đến để gài bẫy Đức Giê-su?

    Thưa: Sau đó, “mấy người Pha-ri-sêu và mấy người thuộc phe Hê-rô-dê đến cùng Người để Người phải lỡ lời mà mắc bẫy. 14 Những người này đến và nói: "Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy là người chân thật. Thầy chẳng vị nể ai, vì Thầy không cứ bề ngoài mà đánh giá người ta, nhưng theo sự thật mà dạy đường lối của Thiên Chúa. Vậy có được phép nộp thuế cho Xê-da hay không ? Chúng tôi phải nộp hay không phải nộp?"(Mc 12,13-14).

    Câu 9: Đức Giê-su đã phản ứng thế nào đối với những người này?

    Thưa: Đức Giê-su biết họ giả hình, nên Người nói: "Tại sao các người lại thử tôi? Đem một đồng bạc cho tôi xem!" 16 Họ liền đưa cho Người. Người hỏi: "Hình và danh hiệu này là của ai đây?" Họ đáp: "Của Xê-da." 17 Đức Giê-su bảo họ: "Của Xê-da, trả về Xê-da; của Thiên Chúa, trả về Thiên Chúa." Và họ hết sức ngạc nhiên về Người (Mc 12,15-17).

    Câu 10: Đức Giê-su có ý gì khi nói “Của Xê-da trả về Xê-da, của Thiên Chúa trả về Thiên Chúa”?

    Thưa: Khi nói “Của Xê-da trả về Xê-da”, Chúa Giê-su có ý dạy rằng: khi sử dụng đồng tiền của Xê-da là họ đã mặc nhiên chấp nhận chủ quyền của Xê-da, thì họ có nghĩa vụ nộp thuế cho Xê-da. Thêm vào đó, khi nói “của Thiên Chúa trả về Thiên Chúa”, Chúa Giê-su đưa cuộc tranh luận lên một tầm cao mới. Ngài thách thức các đối thủ của mình phải tuân thủ các nghĩa vụ của họ đối với Chúa.

    Câu 11: Chúng ta có thể áp dụng lời dạy đó của Đức Giê-su trong hoàn cảnh ngày nay như thế nào?

    Thưa: Chúng ta cần chu toàn bổn phận của mình như một công dân tốt của xã hội. Và trên hết, chúng ta cần luôn ý thức được bổn phận của con cái Thiên Chúa: luôn thờ phượng, lắng nghe và thực hành lời Chúa, chân thành yêu thương nhau, cùng nhau xây dựng thế giới này ngày một tốt đẹp theo ý Chúa.

    Câu 12: Sau khi Đức Giê-su “đánh bại” những người Pha-ri-sêu và mấy người thuộc phe Hê-rô-đê thì ai đến tranh luận với Người?

    Thưa: Sau đó, có những người thuộc nhóm Xa-đốc đến gặp Đức Giê-su. Nhóm này chỉ chấp nhận Ngũ Thư là Kinh Thánh của họ. Họ tin rằng không có thiên sứ, không có thần linh, và không có sự sống lại” (Mc 12,8; Cv 23,8).

    Câu 13: Họ đã tranh luận với Đức Giê-su về sự sống lại như thế nào?

    Thưa: Họ hỏi Người: 19 "Thưa Thầy, ông Mô-sê có viết cho chúng ta rằng: "Nếu anh hay em của người nào chết đi, để lại vợ mà không để lại con, thì người ấy phải lấy nàng, để sinh con nối dòng cho anh hay em mình." 20 Vậy có bảy anh em trai. Người thứ nhất lấy vợ, nhưng chết đi mà không để lại một đứa con nối dòng. 21 Người thứ hai lấy bà đó, rồi cũng chết mà không để lại một đứa con nối dòng. Người thứ ba cũng vậy. 22 Cả bảy người đều không để lại một đứa con nối dòng. Sau cùng, người đàn bà cũng chết. 23 Trong ngày sống lại, khi họ sống lại, bà ấy sẽ là vợ của ai trong số họ? Vì bảy người đó đã lấy bà làm vợ."

    Câu 14: Đức Giê-su đã trả lời họ thế nào?

    Thưa: 24 Đức Giê-su nói: "Chẳng phải vì không biết Kinh Thánh và quyền năng Thiên Chúa mà các ông lầm sao? 25 Quả vậy, khi người ta từ cõi chết sống lại, thì chẳng còn lấy vợ lấy chồng, nhưng sẽ giống như các thiên thần trên trời. 26Còn về vấn đề kẻ chết trỗi dậy, các ông đã không đọc trong sách Mô-sê đoạn nói về bụi gai sao? Thiên Chúa phán với ông ấy thế nào? Người phán: Ta là Thiên Chúa của Áp-ra-ham, Thiên Chúa của I-xa-ác, và Thiên Chúa của Gia-cóp. 27 Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là của kẻ sống. Các ông lầm to!"

    Câu 15: Đức Giê-su có ý nói gì trong câu trả lời trên?

    Thưa: Câu trả lời của Đức Giê-su bao gồm hai ý:

    - Ý thứ nhất liên quan đến bản chất của cuộc sống đời sau: Quả vậy, khi người ta từ cõi chết sống lại, thì chẳng còn lấy vợ lấy chồng, nhưng sẽ giống như các thiên thần trên trời” (Mc 12,25).

    - Ý thứ hai liên quan đến cách giải thích Thánh Kinh. Những người Xa-đốc dùng Ngũ thư (Đnl 25,5-6) để nói rằng không có sự sống đời sau. Đức Giê-su cũng dùng chính Ngũ thư (Xh 3,6,15,16; 4,5) để cho họ thấy rằng có sự sống lại. Theo đó, nếu Thiên Chúa tự nhận mình là Thiên Chúa của các tổ phụ (Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp) rất lâu sau khi họ qua đời, thì những tổ phụ đó bằng cách nào đó vẫn sống và tồn tại.

    Câu 16: Như vậy, cuộc tranh luận giữa Đức Giê-su những người Xa-đốc thực chất liên quan đến vấn đề gì?

    Thưa: Nói một cách ngắn gọn, cuộc tranh luận giữa Chúa Giê-su với người Xa-đốc về sự phục sinh liên quan đến việc giải thích Kinh Thánh một cách đúng đắn. Cơ sở lập luận của người Xa-đốc là niềm tin vào sự sống lại mâu thuẫn với luật lệ hôn nhân trong sách Đệ nhị luật 25,5-6. Cơ sở câu trả lời của Chúa Giê-su là người Xa-đốc không hiểu được quyền năng của Thiên Chúa (làm cho người chết sống lại) và cũng không hiểu Kinh Thánh của chính họ.

    Câu 17: Một kinh sư đã nghe Đức Giê-su và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy Đức Giê-su đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: "Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?" (Mc 12,28). Đức Giê-su đã trả lời thế nào?

    Thưa: Ngài đáp: "Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. 30 Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. 31 Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó." (Mc 12,29-31).

    Câu 18: Cuộc đối thoại này kết thúc thế nào?

    Thưa: Ông kinh sư nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người ra không có Đấng nào khác. 33 Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ". 34 Đức Giê-su thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!" Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa (Mc 12,32-34).

    Câu 19: Sau khi đã làm cho tất cả đối thủ của Người im lặng, Đức Giê-su còn nói gì nữa không?

    Thưa: Người còn làm cho các kinh sư bối rối về quan điểm của họ về Đấng Ki-tô khi nói: "Sao các kinh sư lại nói Đấng Ki-tô là con vua Đa-vít? 36 Chính vua Đa-vít được Thánh Thần soi sáng đã nói: Đức Chúa phán cùng Chúa Thượng tôi: bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con. 37 Chính vua Đa-vít gọi Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì Đấng Ki-tô lại là con vua ấy thế nào được?" Đám người đông đảo nghe Đức Giê-su cách thích thú (Mc 12,35-37). Ở đây, Đức Giê-su có ý nói đến nguồn gốc thần tính của Ngài.

    Câu 20: Trong phần cuối cùng của chương 12, Đức Giê-su đã làm gì?

    Thưa: Người đã lên án cách thực hành tôn giáo sai lạc và sự tham lam của các kinh sư mưu mô (Mc 12,38-40) trong khi khen ngợi sự quảng đại của bà goá nghèo đơn sơ chất phác (Mc 12,41-44).

    Câu 21: Như vậy, điều gì nổi bật ở Mác-cô 11,27–12,44?

    Thưa: Ngày thứ ba của Đức Giê-su ở Giê-ru-sa-lem bao gồm một khối gồm năm cuộc tranh luận giữa Chúa với những người lãnh đạo Do-thái giáo, được đóng khung bởi một lời chất vấn của những kẻ chống đối liên quan đến quyền năng của Chúa ở phần đầu (11,27-28) và lời chất vấn và lên án của Đức Giê-su ở phần cuối (12,36-44).

    Nếu ở đầu phần này, những nhà lãnh đạo chất vấn Chúa thì trong trong cả năm cuộc tranh luận, Ngài đều khiến họ phải im lặng, và trong đoạn cuối của phần này, Ngài còn chất vấn và lên án họ (12,36-44). Với cách đó, Đức Giê-su vô hiệu quyền lực của họ.

    (Còn tiếp)

    BAN GIÁO LÝ ĐỨC TIN

    Bài viết liên quan