PHẦN VIII
CA DAO TỤC NGỮ VIỆT NAM
CHỦ ĐỀ: TÌNH DUYÊN TRẮC TRỞ
* Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa bến cũ, con đò khác đưa
* Sen xa hồ, sen khô sen cạn
Liễu xa đào, liễu ngả đào nghiêng
Anh xa em như bến xa thuyền
Như Thúy Kiều xa Kim Trọng biết mấy niên cho tái hồi
* Trên trời có đám mây vàng
Bên sông nước chảy có nàng quay tơ
Nàng buồn nàng bỏ quay tơ
Chàng buồn chàng bỏ thi thơ học hành
* Ai đi muôn dặm non sông
Để ai chứa chất sầu đong vơi đầy
* Lênh đênh như chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước biết gửi mình vào đâu?
* Đường đi những lách cùng lau
Cha mẹ tham giàu ép uổng duyên con
Duyên sao cắc cớ hỡi duyên
Cầm gương, gương tối, cầm vàng, vàng phai
* Thà rằng chịu cảnh nằm không
Còn hơn lấy gái lẹn cằm răng hô
* Cực tình ta lắm bạn ơi
Một con chim nhạn biết mấy nơi đan lồng
* Chiều nay có kẻ thất tình
Tựa mai, mai ngả; tựa đình, đình xiêu
* Chim lạc bầy thương cây nhớ cội
Người xa người khổ lắm người ôi!
Chẳng thà không biết thì thôi
Biết nhau mỗi đứa một nơi thêm buồn
* Cây cao bóng mát không ngồi
Anh ra giữa nắng trách trời không râm
* Làm chi trong dạ ngập ngừng
Đã có nơi đấy thì đừng nơi đây
Thôi đừng bắt cá hai tay
Cá thì xuống bể, chim bay về ngàn
* Tương tư chẳng ốm cũng sầu
Con ruồi đậu mép, chẳng đau cũng buồn
* Tưởng giếng sâu nối sơi dây dài
Hay đâu giếng cạn, tiếc hoài sợi dây
* Gọi đò chẳng thấy đò sang
Phải chăng bến cũ phũ phàng khách xưa?
* Trách người quân tử bạc tình
Chơi hoa rồi lại bẻ cành bán rao
* Trách người quân tử bạc tình
Có gương mà để bên mình biếng soi
* Đi đâu bỏ nhện giăng mùng
Bỏ đôi chiếu lạnh, bỏ phòng quạnh hiu
* Có ai thêm bận vì ai
Không ai giường rộng, chiếu dài dễ xoay
* Tới đây phân rẽ đôi đàng
Của anh , anh gánh; của nàng, nàng bưng
* Người sao một hẹn thì nên
Tôi sao chín hẹn thì quên cả mười
* Công anh chăn nghé bấy lâu
Bây giờ nghé đã thành trâu ai cày
* Công anh vạt tép nuôi cò
Cò ăn cò lớn, cò dò lên cây
* Tiếc công đắp đập be bờ
Để ai quẩy đó, mang lờ đến đơm
* Thân em như tấm lụa đào
Đã đông nơi chuộng, lại nhiều nơi thương
* Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa
Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày
* Thân em như miếng cau khô
Kẻ thanh than mỏng, người thô than dày
* Liệu cơm mà gắp mắm ra
Liệu cửa liệu nhà cô lấy chồng đi
Nữa mai quá lứa lỡ thì
Cao thì chẳng tới, thấp thì không thông
* Trai tơ ơi hỡi trai tơ
Đi đâu mà vội mà vơ nạ dòng
Nạ dòng vớ được trai tơ
Đêm nằm những tưởng như mơ thấy vàng
Trai tơ vớ phải nạ dòng
Như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu
* Trên rừng băm sáu thứ chim
Thiếu gì loan phượng đi tìm quạ khoang
Quạ khoang có của có công
Tuy rằng loan phượng nhưng không có gì
* Đi đâu mà chẳng lấy chồng
Người ta lấy hết chổng mông mà gào
Gào rằng: đất hỡi trời ơi
Sao không thí bỏ cho tôi chút chồng
Ông trời ngoảnh mặt lại trông
Mày hay kén chọn ông không cho mày
* Đêm qua mới gọi là đêm
Ruột xót như muối, dạ mềm như dưa
* Mượn màu một chút làm duyên
Mấy đời gỗ mục đóng nên thuyền rồng
* Trâu kia cắn cỏ bờ ao
Anh kia không vợ, đời nào có con
Người ta con trước con sau
Thân anh không vợ như cau không buồng
Cau không buồng ra tuồng cau đực
Trai không vợ cực lắm anh ơi!
Người ta đi đón về đôi
Thân anh đi lẻ về loi một mình
* Mẹ em cấm đoán em chi
Để em sắm sửa em đi lấy chồng
Lấy chồng cho đáng tấm chồng
Bõ công trang điểm má hồng răng đen
Copyright © 2021 Bản quyền thuộc về Giáo Phận Thái Bình
Đang online: 156 | Tổng lượt truy cập: 4,037,579